Thường sau những chuyến đi đến những vùng xa mình hay làm bà 8
cà kê chuyện đi chơi, để nhớ lại những ngày lang thang qua những vùng
đất và con người hết sức thú vị, coi như ăn cơm nguội cho đỡ… tiếc vì
những ngày được lãng du có cảm giác hết sức ngắn ngủi. Lần này lại kể
chuyện ngày cuối trước vì Bắc Sơn là một ngẫu hứng của chuyến đi 4 ngày,
kế hoạch từ 6 tháng trước dự kiến sẽ đi hồ Ba Bễ của Bắc Kạn, thác Bản
Giốc, hang Cốc Bó của Cao Bằng. Lượt đi hướng Thái Nguyên, Bắc Kạn, lượt
về là hướng Lạng Sơn, Bắc Giang, dọc đường đi sẽ la cà những nơi muốn
ngừng trong thời gian cho phép. Trên đường đi, sang ngày thứ 2, chợt
nhận được thông tin của một bạn blog về địa danh Bắc Sơn, với tấm hình
quá đẹp trên Internet, tìm hiểu thêm thì thấy, trang web chuyên về du
lịch When On Earth ca ngợi thung lũng Bắc Sơn của Việt Nam đẹp như một
“thiên đường màu xanh lá cây trên trái đất” cùng những tấm ảnh tuyệt
đẹp. Rồi một lời giới thiệu gây sốc trên Viral Nova: “27 khoảnh khắc
ngạc nhiên nếu bạn… là chim”, 1 trong 27 nơi đó là thung lũng Bắc Sơn.
Vậy là đổi hướng, đường về sẽ không đi trọn hướng Lạng Sơn mà rẽ ở Thất
Khê để sang Bắc Sơn sau đó sẽ theo đường Thái Nguyên về Nội Bài.
Vì
ngoài kế hoạch và là một điểm cũng chưa đuợc biết đến nhiều nên vừa đi
vừa hỏi đường. Đến Thất Khê, sau khi dò bản đồ của bác Gu Gồ không ăn
thua, phải 2 lần hỏi đường với người địa phương mới quẹo đúng chính xác
hướng đi Bắc Sơn, đường đi len lỏi giữa những ngọn núi, từ Thất Khê đến
Văn Mịch đường khá tốt, từ Văn Mịch đến Bình Gia có đoạn dằn sốc một
chút nhưng trời khô ráo nên vẫn đi tốt, các bản làng dọc theo đường đi,
những hàng rào đá, mái nhà người Tày màu năm tháng cũ kỹ thấp thoáng bên
đường.
Tháng này là mùa gặt, tuy nhiên có nơi lúa vẫn còn xanh, có nơi vừa chín, có nơi đã gặt, nhìn như bảng pallet màu của họa sĩ.
Qua
Bình Gia bắt đầu vào đèo Tam Canh, thung lũng Bắc Sơn hiện ra, chỉ mới
trên đường đèo mà nhìn đã thấy mê mẫn, những bản người Tày, người Nùng,
người Dao ở chân núi.
Vừa
gần 12 giờ trưa, ghé ăn cơm và hỏi đường lên núi, mốc lên là trạm Viễn
thông VNPT trên đỉnh núi. Dưới chân núi là một bản người Tày rất đẹp,
đường làng tráng nhựa thẳng tắp, ruộng lúa vẫn còn xanh, người làng bảo
phải 2 tuần nữa mới vào vụ gặt.
Hỏi
đường lên núi, đó là một con đường với các bậc thang bằng đá gập ghềnh
được làm để đưa cáp viễn thông lên đỉnh núi, có đường để leo nhưng leo
thật không dễ, chị Quế đành ở lại dưới chân núi đi loanh quanh con đường
làng, bà già tui may có 2 bạn trẻ đi kèm, chổ nào khó bạn thanh niên đỡ
đần giúp.
(Ảnh Xuân Vy Nguyễn)
Thường
là 2 bạn leo trước, bà già lụi cụi leo lên sau, lâu lâu lại nghe :“Được
nửa đường rồi, nghỉ chút đi cô”, phải đến 4 lần nghe là đã đến nửa
đường và ngồi nghỉ như vậy, mới thật sự là được giữa lưng chừng núi.
Nhìn xuống đã thấy đẹp lắm rồi.
Dưới
thung lũng là những ngôi nhà sàn người Tày giống nhau với màu ngói mới
cũ cùng quay về hướng Đông Nam, những cánh đồng trước mặt.
Vừa
leo vừa thở dốc, nhưng đã đi được nửa đường thì thôi rán thêm để còn
về… khoe khoang. Đến lúc này thì các bạn trẻ bắt đầu đổi thành câu: “Sắp
hết 2/3 đường rồi”, thở ra đàng tai, nhưng cứ ngoái lại nhìn thì đúng
là càng lên cao nhìn càng đẹp, nên cứ bảo thôi cố lên, bạn thanh niên
nhặt cho mấy tai quạt bằng mo lá tre, vừa che nắng vừa quạt khi leo.
Sau
vài lần kêu lên đã 2/3 đường, cuối cùng cũng lên đến đỉnh, người địa
phương có nói lên núi mất 30 phút, nhưng nhóm này có bà già theo nên
phải đến 45 phút, nhưng rất đáng công vất vả vì nhìn từ trên cao xuống
quả thật tuyệt vời. Với 40% diện tích là núi đá và đồi núi, các dãy núi
đá vôi trùng điệp ở Bắc Sơn đúng như sách cổ đã ghi là “Thiên Phong Vạn
Lĩnh”, có nghĩa là dãy núi có hàng ngàn ngọn, hàng vạn đỉnh.
(Ảnh Xuân Vy Nguyễn)
Chụp
bằng cái máy nhỏ của mình nên khung không rộng, không thấy được hết
cảsự hùng vĩ, màu cũng không đẹp lắm, chụp thử bằng điện thoại, nhưng
máy mình không quét được 180 độ nên cũng chỉ rộng hơn xíu thôi mà màu
lại chán.
Vì
cục xà bông của mình chụp chỉ đạt 1/3 cảnh đẹp của thiên nhiên, nên đưa
thêm một tấm ảnh chuyên nghiệp trên Internet cũng ngay góc núi này để
mọi người thấy cảnh đẹp thế đấy.
(Ảnh chụp bằng cục xà bông nhỏ Canon)
(Ảnh xin trên Internet)
Và cũng tiếc là lúa vẫn chưa tới vụ chín nên các mảng màu chưa xuất hiện nhiều.
Nhưng
với mình như vậy là quá tuyệt rồi. Chụp ké với bạn Xuân Vy Nguyễn, vậy
là đã có cái mặt của mình trên đỉnh núi của Bắc Sơn.
(Ảnh Xuân Vy Nguyễn)
Leo
xuống cũng vất vả vì thấy sao đường…dài quá và tự hỏi không hiểu làm
sao mà mình leo lên được đến nơi, ngọn núi này chắc chỉ cao khoảng
400m-500m, vì núi thuộc cánh cung Bắc Sơn chỉ cao từ 500m-1.200m, ngọn
Khau Pi Ao cao nhất ở Bắc Sơn là 1.107m, ngọn Pa Lép cao 503m…
Đã
đi và đã đến Bắc Sơn! Tiếp tục đi đường 1B về đến Thái Nguyên, lên
đường cao tốc Thái Nguyên về sân bay Nội Bài, bỏ lại mặt trời Hà Nội sau
lưng.
Lại chỉ về để cất bài. Chào các bạn ghé nhà mà nhà vắng hoe lâu quá.
Trả lờiXóaCó tui đây, một kẻ rất lười.
Trả lờiXóaHe he he... bạn đồng hành cả ở đây nghen chị Quế.
XóaNhững bức ảnh chị chụp đẹp hơn tranh nữa đó chị ơi.
Trả lờiXóaChỉ có cái máy ảnh nhỏ thôi Ngọc Yến ui. Ghi lại như một kỷ niệm,cảnh thật đẹp gấp nhiều lần đấy.
Xóa