Thứ Hai, 1 tháng 10, 2012

BẮC HÀ: Mùa hoa mộc.

Buổi tối từ Mai Châu về, 2 bà già đi ăn tối rồi nghỉ ngơi chốc lát xong đón xe ra ga đi chuyến Hà Nội – Lào Cai lúc 9 giờ tối. Thường thì phụ nữ nhất là phụ nữ lớn tuổi hay dấu tuổi của mình, nhưng khi đi tàu xe thì nên trưng tuổi mình ra các bác ạ.
Bọn mình mua vé loại VIP 3, nghĩa là VIP nhưng là VIP bét nhất, 650 ngàn/ giường. Khoang 4 giường giá bằng nhau, nên họ cho 2 cái giường tầng 1 và tầng 2, thế là 2 bà viện cớ tuổi già sức yếu không leo tầng trên được để đổi thành 2 giường tầng 1. Và cùng khoang với một cô giáo Học viện Chính trị quốc gia xởi lởi đúng kiểu người Hà Nội, và 1 cậu thanh niên người Nhật đi du lịch một mình, lúc nào cũng luôn miệng a-ri-ga-tô khi được đưa chai nước tiêu chuẩn trong phòng hoặc được chỉ cho các bậc để leo lên tầng trên. Đây là hình của hãng du lịch cung cấp, còn phòng thật sự hôm đó thì y hệt vậy nhưng không có trái cây và hoa các bác nhé và có tivi nhưng không biết bật chỗ nào, vả lại cả 4 người trong phòng đều có việc ngày hôm sau nên tàu chạy là tắt đèn ngủ. Hai bà già sau cuốc đạp xe thể dục ở Mai Châu đã ngủ rất say dù tàu lắc lư như đưa võng và tiếng bánh xe lửa rít đều đều bên tai.




5 giờ sáng tàu vào ga Lào Cai, trước đó có người đi ngang đập cửa và tiếng nhạc văng vẳng, tranh thủ vào rest room rửa mặt và chuẩn bị xuống tàu. Chào cô giáo trẻ và sa-dô-na-ra chàng Nhật. Lào Cai sáng sớm mùa này cũng chỉ se lạnh. Đã được các bạn phượt trẻ dặn dò nên kéo vali thẳng qua bên xe Lào Cai đối diện nhà ga, cách chừng 300m, không đón xe bên ngoài vì xe loại đó sẽ chạy vòng vòng thị xã chừng nào đủ khách mới đi.


 Đi ngang một xe bán trái cây, thấy hạt dẽ Cao Bằng-Trùng Khánh (bây giờ đang mùa thu hoạch hạt dẽ, thử một hạt thấy đúng hạt dẽ Cao Bằng, không phải hạt dẽ Tàu) mua mấy lạng để ăn sáng, bà Hải thích lắm, mua thêm một cân lê núi, đó là bữa điểm tâm ở Lào Cai.



Giới thiệu thêm hạt dẽ khi còn ở trên cây




Bến xe nhỏ chỉ có hai xe đi Bắc Hà, lựa một xe có chú lơ xe mặt hiền lành, sau này mới biết đã chọn đúng xe, xe thì xập xệ nhưng bác tài và lơ xe rất dễ thương, hành khách địa phương đi xe cũng xác nhận xe này chạy đúng giờ, 6.30 là chạy chứ không vòng vòng đợi khách cả giờ sau cũng chưa đi được như mấy chiếc ngoài bến kia.

2 bà già được xếp ngồi sau lưng bác tài, có nơi để chân rộng rãi. Rồi 2 bạn Khoai Tây cũng leo lên xe, balô lỉnh kỉnh, 2 bạn hỏi giá cẩn thận, nghe fifty thì gật đầu đồng ý đi, bác tài cũng tử tế bảo một anh thanh niên đã ngồi tại chỗ: Chú ra ghế sau, để ghế này cho chân nó dài nó ngồi, anh thanh niên cũng lẳng lặng ra sau không càu nhàu gì. Nhưng sự tử tế của dân Việt Nam với khách nước ngoài bỗng chốc tiêu tan vì một ly cà phê, 2 bạn Khoai Tây lên xe thì hỏi giá cẩn thận nhưng khi một cậu bán bánh mì sau mời mua bánh mì không được đã hỏi “cốp pi” (cà phê), một cái gật đầu mà không hỏi giá, Khoai Tây đã bị “luộc”, ly cà phê sữa loại 3 trong 1 mang đến tận xe đã bị đòi 50 ngàn, bác tài xế cũng bực mình vì thấy nó làm tiền trên xe mình kêu bớt tiền lại nhưng cậu ta cứ nhất định đòi 2 bạn Tây balô từng ấy tiền, hành khách cũng bức xúc nói ra nói vào nhưng cậu ta cứ tỉnh bơ, dân bến xe mà nên ai cũng ngại đụng vào lại rách việc, 2 bà già cũng ấm ức nhưng cũng chẳng dám nói gì, chỉ biết sớt vài trái lê đưa cho 2 Khoai Tây nhằm phần nào vớt vát lại… thể diện dân tộc, 2 bạn thoạt đầu từ chối nhưng chú lơ xe nhiệt tình: lấy đi, lấy đi, nô mân ni. Bác Hải đưa cho con dao gọt lê, 2 bạn cười thanh kiu, gọt lê ăn. Hòa bình quốc tế trở lại.

Đúng 6.30 xe khởi hành thật, cũng có chạy chầm chậm theo thị xã để đón khách nhưng rồi chạy thẳng chứ không vòng vo, dọc đường thỉnh thoảng dừng để nhận khách, nhận hàng, hàng là các buồng chuối xanh ngắt, các lồng gà, vịt. Các bà đi buôn miền núi cũng hiền lành xởi lởi, có một bà đi trên xe thôi mà dọc đường đến 2 nhà í ới gọi lại gởi vài buồng chuối nhờ… bán dùm vì nhà bận không đi chợ được, bà cũng nhiệt tình nhảy xuống xe phụ khuân chuối, khi leo lên xe thì đôi dép nhựa đã đầy bùn, bà lật đật tháo ra, bác tài cười cười: Kẹp vào lách (nách) ấy, bà cũng cười tháo cái túi xốp cho dép vào và ngồi chân không trên xe. Kể lể dài dòng để thấy văn hóa người chân quê, không phải vì cái xe xấu xí mà không cần giữ sạch.
Lào Cai – Bắc Hà khoảng 60 km, xe đi đường Phố Lu,qua sông Chảy bắt đầu vào dốc Trung Đô.



7.30 sáng, đường đèo quanh co sương mù, thoạt tiên chỉ mù mịt phía dưới vực.



Sau đó càng lên cao đường đèo trắng xóa sương, xe pha đèn nhưng chỉ nhìn được phía trước vài m, có lúc như xe đang trôi đi trong một đám mây sữa, cũng hơi lo lo nhưng thấy chú lơ xe và bà buôn chuối vẫn bình thản nói chuyện, nên thôi thì cũng yên tâm ngồi thưởng thức cảnh đi trong mây. Xuống dốc thì cũng bớt sương và nhìn thấy nãy giờ đi toàn khúc quanh thế này.



Đến Bắc Hà, thị trấn phố núi nhỏ, bình yên. Đã chuẩn bị tinh thần khách sạn vùng cao nhưng bất ngờ là KS Sao Mai lại to đẹp và phòng nghỉ không thua ở Hà Nội, rất thuận tiện vì khách sạn nằm ngay trên trục đường chính của thị trấn, quẹo một hướng ra chợ Bắc Hà, Đền Bắc Hà, một hướng vào trong Phố Bản.
 




Lang thang thị trấn bé tẹo, con đường chính 10 giờ trưa vắng ngắt chỉ có những chiếc xe ngựa chở hàng lộc cộc trên đường.



Từ khách sạn đi bộ khoảng 700m ra đền Bắc Hà.



Phía sau đền là núi Ba mẹ con





Đền Bắc Hà được nhân dân địa phương góp công sức xây dựng từ thế kỷ XIX. Đền thờ Gia Quốc Công Vũ Văn Mật - người có công huy động các tộc người thiểu số địa phương trấn giữ một vùng biên ải rộng lớn phía Bắc Tổ quốc từ thời Lê Chiêu Tông (từ năm 1516) sang thời Nhà Mạc (từ năm 1527). Đời vua Tự Đức năm thứ 7 (1855) sắc phong các chúa Bầu (anh em Vũ Văn Uyên, Vũ Văn Mật) làm quốc công. Lễ hội đền Bắc Hà vừa được tổ chức vào ngày 25-26/8, nhân dịp 438 năm ngày giỗ Gia quốc công Vũ Văn Mật.



Bước vào đền Bắc Hà đã nghe thoang thoảng mùi hoa mộc, nhìn lại thì hai cây hoa mộc ở hai bên cửa đền đang nở đầy hoa trắng, những ngày ở Bắc Hà đi trên phố thỉnh thoảng nghe mùi hoa mộc lãng đãng nơi này nơi kia.



Ăn một bữa cơm trưa đơn giản nhưng rất ngon nơi một quán nhỏ, gà núi nướng và canh rau cây đậu Hà Lan, gạo nương nhìn thì hạt cơm suông cơm rời rạc cứ tưởng là cơm sống nhưng ăn rất dẽo và ngon, bù lại bữa cơm vô duyên ở Mai Châu.
Buổi chiều thuê xe đi Phố Bản. Ngoài thị trấn là người Kinh sinh sống, đi sâu vào trong là các bản làng người H’Mông. Xuống xe đi bộ vòng vòng, đường trong bản quanh co vắng ngắt.







Nhà cũng yên ắng vắng hoe, ngô và rơm chất đống trước hiên nhà.



Thấy có bọn trẻ con, bác Hải mang kẹo cho chúng nó.



Đang mùa gặt, người lớn đều ở ngoài đồng. Thu hoạch mùa đều bằng tay, chẳng thấy máy móc gì.




Ruộng bậc thang ở Bắc Hà chỉ thấp thấp nhưng cũng rất đẹp.




Trên đường trở ra thị trấn gặp những người phụ nữ H'Mông địu con từ chợ về, đây là quần áo ngày thường, ngày mai ở chợ phiên, toàn là áo đẹp rực rỡ.




Ngược đường đến thăm dịnh thự Hoàng A Tưởng. Dinh thự này nằm giữa trung tâm huyện lỵ, được xây dựng từ năm 1914 và hoàn thành năm 1921. Chủ nhân xây dựng Dinh thự là Hoàng Yến Chao, dân tộc Tày, cha của Hoàng A Tưởng, là thổ ti vùng này thời đó.






Nhà Hoàng A Tưởng bây giờ là nơi trưng bày các hiện vật và tranh ảnh liên quan đến đời sống miền núi Bắc Hà.





Buổi tối Bắc Hà thật im ắng, không một tiếng xe ngoài đường, 2 bà già co ro áo khoác tìm đến một lều bán cháo đêm gần đền Bắc Hà, một nồi cháo to sùng sục và một bếp đồ nướng, gọi 2 tô cháo gà suýt soa bỏng lưỡi và 4 xiên thịt nướng lợn cắp nách khá ngon, vậy là xong bữa tối. Trong lều rất ấm ra ngoài lại nghe gió lạnh, đi nhanh về khách sạn, dọc đường thấy các bạn Khoai Tây cũng chỉ ngồi bên các quán trước khách sạn ở uống rượu thì phải, Bắc Hà buổi tối đi ngủ rất sớm, 2 bà già cũng đi ngủ chuẩn bị ngày mai đi chợ.

16 nhận xét:

  1. Phần tiếp sẽ kể về Chợ Phiên, đi chợ mê man luôn, chụp không biết bao nhiêu là hình, bây giờ ngồi lựa lại mỏi cả tay.

    Trả lờiXóa
  2. Hehehe ... quá hay. Tui đang ngáp chuẩn bị tắt máy đi khò thì thấy bài của GM hiện lên, tỉnh ngủ liền đó. Người sao mà kể chuyện có duyên quá chừng. Cười cái câu bảo cắp dép vào lách ... hahaha ...

    Trả lờiXóa
  3. trùi ui, 1 chuyến đi thú vị vô cùng, chị và chị Hải không chịu chờ Mây, huhuhu

    Trả lờiXóa
  4. Chị em mình cứ hụt nhau hoài. Tháng 10 này cũng vậy.

    Trả lờiXóa
  5. Ha ha ha... cái vụ thổ ngữ này nhiều khi tức cười lắm chị, hỏi đường đi "Đường Lâm" thì đồng bào tưởng mình hỏi "đường năm" bèn chỉ đường số 5...

    Trả lờiXóa
  6. Ngồi một chổ trong phòng mà vẫn như được đi du lịch Bắc Hà,
    Cám ơn hai ... Bà Già! hahaha (cấm dỗi đấy nhá)

    Trả lờiXóa
  7. Cảnh mùa gặt và cánh đồng hay quá MA ạ!

    Trả lờiXóa
  8. Đọc entry, hình dung một người đang nhàn tản thả bộ về quá khứ, chứ không nghĩ là đang nghe một người mới chớm bước chân vào ngưỡng U60 kể chuyện ... phượt. Em thích đi, cũng nhớ ghi chép, nhưng kể kỹ như Chị thì...thua... hehe!
    Cảm ơn Chị Minh An quá chừng...

    Trả lờiXóa
  9. Hi hi...Không dỗi một tẹo nào hết vì là hai bà già thật cơ mà.

    Trả lờiXóa
  10. He he... Chị có tật là hể thích cái gì thì cứ muốn khoe cho tất cả mọi người, nên cặm cụi ngồi kể lại ấy mà.

    Trả lờiXóa
  11. He he...nếu U là under thì hai chúng tớ chớm bước vào U 70 rồi cưng à.

    Trả lờiXóa
  12. Hehe, chời ơi, vậy mà nhìn Hai Chị mà em cứ tưởng mới chớm U60, thôi coi như là U này là Up đi hén... hehe Up 60, hihi!
    Chị Giaminh ơi sao hoa Mộc em thấy giống hoa sữa quá vậy Chị? Em là cái con dốt thực vật mà hehe!

    Trả lờiXóa
  13. :):) Bắc Hà tuyệt quá. Con rất thích vùng cao.
    Cô cũng giống Cô Giáo con - ghi chép rất cẩn thận. Con luôn có cảm giác như mình được đi du lịch với những entries chi tiết như thế này. Cảm ơn Cô. :):)

    Trả lờiXóa
  14. Hoa sữa nè cưng. Hoa mộc mùi nhẹ hơn hoa sữa.

    Trả lờiXóa
  15. Ôi ôi ôi!!!!
    Trên cả tuyệt vời!
    Lại mơ màng chuyện đi!
    Giá mình là con ruồi để theo chân há!

    Trả lờiXóa