Thứ Tư, 13 tháng 7, 2011

CHỈ CÓ TÌNH YÊU...THÌ CHƯA ĐỦ

Photobucket

 

Đó là chuyện với mảnh vườn nhỏ của tôi, tôi yêu nó và sự thật là nó đã trở nên khốn khổ khi về sống với tôi, một người có thâm niên trồng hoa… trong chậu, khách hàng thân thiết của cô đẩy xe bán chậu kiểng đi ngang nhà, vì thường xuyên mua cây mới! Vậy mà tôi rất tự tin khi cho rằng với kinh nghiệm nhiều năm trên rẻo đất chút xíu trước sân nhà tôi sẽ trở thành người làm vườn khi có cơ may nào đó. Và rồi tóc có vài sợi bạc, tôi sợ già, một người bạn khuyên nghĩ đến cái gì tích cực hơn đi, kẻo… già thật đấy, thế là tôi lại mơ mộng (18 tuổi mơ mộng, 28 tuổi cuộc đời vật lên vật xuống hết mộng mơ, 38 tuổi lại mơ trở lại), cũng bắt chước người khác tôi có một ước mơ hết sức… thời thượng: mơ có một mảnh vườn. Rồi tôi làm việc cật lực để bỏ ống heo, cũng may lúc đó tôi có một việc cần phải quên, tôi cày như điên.. để không phải nhớ. Thế đấy, nỗi thất vọng này có khi lại bắt đầu cho một hy vọng khác. Ngày rộng tháng dài, tóc tôi đã nhiều sợi bạc hơn, không cần phải sợ thì cũng đã già thật rồi, và tình cờ một cơ duyên tôi đã có một ngôi nhà vườn, mà lại là vườn trên Đà Lạt. Bởi vậy, yêu lắm! Ngôi nhà và mảnh vườn nằm trên lưng chừng một ngọn đồi, nên phải qua một con dốc đứt hơi để đi vào, bù lại tôi có riêng cả mấy ngọn đồi và 2 dãy núi xa xa để nhìn từ phía trước nhà. Vườn nằm thoai thoải theo triền đồi, từ một kẻ không có miếng đất cắm dùi, nay là chủ vườn, sướng không chịu được, tôi mê mẫn ngôi nhà vườn của tôi, và trở thành kẻ phụ tình với  Sài Gòn, tôi chẳng còn để ý gì đến Sài Gòn nữa. Gia đình thỉnh thoảng lên đó để nghỉ ngơi, bạn bè lên đó để ngao du sơn thủy, còn tôi lúc nào có cơ hội là tôi chạy lên để… lau nhà và nhổ cỏ vườn. Gia đình xem tôi là lão hà tiện Harpagon của Molière, nhưng vì chẳng còn đồng tiền vàng nào trong tráp để mở ra ngắm nghía, lau chùi, nên tháng tháng chạy lên Đà Lạt để lau chùi, dọn dẹp nhà cửa vườn tược vậy.

Nói như vậy để thấy tình yêu của tôi với mảnh vườn là lớn lắm, nhưng tôi không nhận ra là từ khi về sống với tôi, mảnh vườn trở nên khốn khổ. Tôi chăm sóc nâng niu lắm, tôi khen cây mít khi nó ra nhiều quả, tôi hát cho cây dâu tằm nghe khi tôi hái trái, tôi so sánh trái cà phê chín đỏ sáng lấp lánh như mặt trời nhỏ trong vườn, tôi mừng như trẻ con được kẹo khi hoa tường vi, hoa magarit, hoa hồng, hoa cúc trắng, hoa cô ban tím, hoa cosmot vàng, hoa bướm… bắt đầu nở bên góc nhà, rồi tôi trồng được một cây mimosa mà tán lá của nó đẹp nhất trong xóm, tôi có một cây mai anh đào cuối vườn nở rất đẹp, mùa xuân năm đó, người Đà Lạt còn phải khen. Lúc nào cũng thấy tôi lẩn khuất đâu đó ngoài vườn nhổ cỏ (ôi dào, cỏ mọc cả tháng, tôi lên nhổ cỏ được vài ba ngày, vào mùa mưa vườn lúc nào cũng đầy cỏ dại), nhưng làm vườn không chỉ là nhổ cỏ, tôi cứ tưởng như vậy là tôi đã yêu lắm rồi, chăm sóc nhiều lắm rồi. Tôi không hề biết đến mùa mưa đất trong vườn tôi khóc vì… đau.

Mùa mưa

Đà Lạt mùa mưa có những ngày nhà tôi đẹp lắm, đó là khi buổi sáng nắng tốt, xế trưa trời mưa, đến chiều và cho đến sáng hôm sau, thung lũng trước nhà tôi đầy sương mù, mảnh vườn huyền hoặc trong sương, bạn bè lên nhằm những ngày này, tròn xoe mắt: “Như Sapa... á”, nghe thích vô cùng, vì vậy mùa mưa năm đầu tiên tôi chỉ nhìn lên trời. Và những con dốc Đà Lạt, những con dốc rất hiền hòa, thơ mộng với dã quỳ mùa thu, for get me not mùa hè, mai anh đào mùa xuân, và phượng tím cuối mùa đông, nhưng khi trời mưa thì những con dốc lại dữ dội vô cùng, nước cuồn cuộn như thác. Nhà tôi nằm trên lưng đồi, chung quanh toàn những con dốc, khi mới về hàng xóm bảo mùa mưa nhớ khơi đường thoát nước, tôi vâng dạ, đầu mùa mưa mượn người đào lại mương thoát nước rộng rãi đàng hoàng, mùa mưa đến, khi có trời mưa tôi chỉ ngó lên trời, mơ mộng với những cơn mưa, năm đó nhiều cơn bão rớt ghé qua Đà Lạt, mưa như không còn nước trên trời, mỗi tháng lên vài ngày tôi cũng chỉ nhìn trời không nhìn đất, không biết rằng đến giữa mùa mưa con mương thoát nước bên hông vườn đã đầy những cây gãy, những lá, những rác và đủ  thứ bà rằng từ các con dốc chung quanh đổ về, mương trở nên đầy nghẹt, nước chảy tràn qua vườn, xói đất đau buốt (trời mưa, nước từ dốc chảy xuống vườn như cái thác Datanla nhỏ), tôi không hề biết chuyện đó. Gần cuối mùa mưa, tôi đang ở Sài Gòn, hàng xóm gọi điện: “Cô ơi, vườn nhà cô bị lở đất rồi, cô lên mau đi, không thôi hết mùa mưa, đất vườn nhà cô còn… phân nửa”. Cha mẹ ơi, từ nhỏ tới lớn tôi chỉ biết nông dân bị mất đất bởi cường hào ác bá, tôi đâu biết đất cũng có thể bị mất do… ông trời. Chạy lên, xót xa nhìn, vườn sụp hẳn một góc cuối vườn, màu đất đỏ như bị thương, hỏi: “Rồi bây giờ làm sao?” Hàng xóm bảo “Phải xây taluy chận lại, mới giữ được đất”.

Xây taluy – nói nghe nhẹ như không, đến chừng làm… nặng như đá, đó là một bức tường tạo bởi những viên đá xanh nặng 5,7kg, với một cái chân bê tông để giữ cho chắc chắn bức tường đá nặng trịch đó, chỉ với một mảnh taluy dài 12m, cao 4m (đâu làm nổi hết quanh vườn) mà con heo đất còm cõi trông thấy (tôi lại nuôi heo cho một ước mơ khác), taluy xây xong nhưng chắc là đất còn đau lắm, cây hồng dòn cuối vườn dần chết khô, cũng may những bụi chè xanh vẫn còn gượng được và lại xanh tốt. Mùa mưa 2 năm sau đó, mọi việc bình yên, lúc này tôi vẫn nhìn trời nhưng đã biết nhìn thêm xuống đất, tôi thật chẳng muốn nước làm bị thương mảnh vườn của tôi nữa, nhưng nhìn trời nhìn đất, còn phải nhìn sang chung quanh, mà tôi lơ đãng lắm, nhà hàng xóm xây lại nhà, càng tốt, nhà người ta đẹp, mình bên cạnh cũng… thơm lây, nhưng tôi không biết (lại không biết), đất đào nền được đổ ra vườn, và đất vườn nhà hàng xóm cao hơn bên vườn nhà tôi, trời mưa, nước chảy chỗ thấp, một góc vườn bên trái nhà tôi dần thành cái thác nhỏ mà tôi không hay. Lại một lần giữa mùa mưa hàng xóm gọi, lần này bi kịch hơn, cây mai anh đào của tôi, một cây mai anh đào rất đẹp, đã theo đất lở rơi xuống vườn thấp hơn của nhà bên dưới, lần này thì tiếc ngẩn tiếc ngơ, bởi vì theo tôi đó là cây mai anh đào…đẹp nhất ???

  Lại làm taluy, và cũng chỉ được ở một góc vườn nữa thôi, con heo đất chẳng còn nữa, một giấc mơ khác vậy là xa vời vợi nữa rồi. Nhưng bây giờ ước mơ đó với tôi không quan trọng nữa  mà vấn đề là sự vô tình của tôi lại cứ làm đau đất. Sự bất quá tam, tôi mong sẽ chẳng có lần thứ 3 nữa.


Photobucket

Mùa nắng

Đến mùa nắng đất đau cách khác, khô ran vì thiếu nước, một tháng tôi lên năm ba ngày, những ngày đó vườn được tắm mát, nhưng 25 ngày còn lại trong tháng, tội nghiệp cho cây trong vườn, từ tháng 11 đến tháng 3, Đà Lạt nắng vàng mật ong buổi sáng nhưng đến trưa nắng chói chang chẳng kém Sài Gòn, cây lá trong vườn héo rũ, đợi đến đêm sương xuống, uống sương cầm hơi, đến sáng sớm cả vườn tươi tắn trở lại, đến trưa lại héo rũ, chờ đến tối uống sương, cứ như vậy vật vã cả một mùa khô, nhưng dù khốn khổ đến vậy, mảnh vườn của tôi vẫn cần mẫn làm tròn nhiệm vụ của nó, dây su su với các đọt non xanh muớt sống lây lất mùa khô, khi mưa đến đong đưa trái như những cái chuông màu xanh, bí rợ cho quả vàng ươm,  bọn trẻ con trong nhà đếm các trái mít trên cây so sánh năm này với năm khác nhiều hay ít hơn, cô em dâu canh lúc nào dâu tằm chín rộ để lên hái về làm mứt, ngâm rượu, cậu em trai thì sau khi uống cà phê nhà trồng tự rang tự xay đâm ra không uống cà phê ngoài phố được nữa, còn những bông hoa trong vườn nhà tôi rất cố gắng để nở hoa: magarit trắng, tường vi hồng, thiên lý cam, cosmot vàng, loa kèn dại trắng muốt … cho hoa  quanh năm,  thỉnh thoảng những cây forget me not xuất hiện yếu ớt trong góc vườn, có lẽ gió đưa hạt bay đến, rồi mùa xuân hoa mai anh đào, hoa bướm, mùa hè mimosa, mùa thu dã quỳ, mùa đông cô ban tím… những bông hoa tội nghiệp, ít ỏi, cánh mỏng, màu nhạt, mong manh hơn đồng loại ở những vườn hoa khác, chỉ vì chúng nó sống với tôi, một người thành phố đi làm vườn.


Photobucket

 

Có vẽ ngôi vườn của tôi cần tình yêu một người làm vườn thực thụ, với tình yêu của người thành phố làm vườn thì nó khốn khổ quá.Thế mới biết, chỉ có tình yêu thôi thì chưa đủ, ta sẽ làm đau người mình yêu mà không biết, vậy nên, đừng vì thiếu biểu biết… mà bị mất… người yêu!!!

29 nhận xét:

  1. Ôi bài viết sao mà dễ thương ..
    Em tưởng tượng ngôi nhà của chị GM bằng tình yêu của chị qua bài viết ...Chẳng có gì mà ân hận khi ta yêu ngây thơ một tí nhưng chân tình chị nhỉ ?

    Em nhớ cách đây rất nhiều năm em đã đứng trên đồi Cù để mơ có một ngôi nhà nhỏ ở thành phố này ...Đồi Cù giờ không còn là của chúng ta và mơ ước đó giờ cũng mịt mù không còn dám ló mặt ..:))

    Sẽ có lần ghé nhà chị . Nhất định sẽ có một cảm nhận mơ màng về nó chị nhỉ ?

    Trả lờiXóa
  2. Chị nói đúng quá , yêu chưa đủ mà còn phải hiểu nữa .Em thích bài viết này , và rất thích mấy câu cuối :)

    Trả lờiXóa
  3. Hi hi, yêu như mình thường người ta gọi là ngốc, nhưng nhà thơ như Gió thì gọi là:ngây thơ. Nghe thích nhỉ...

    Trả lờiXóa
  4. Nói và làm thường không đi đôi với nhau bạn ơi. Chỉ có tình yêu... thì chưa đủ, nhưng khổ nỗi mình lại hay như thế. Hic!

    Trả lờiXóa
  5. Nói và làm thường không đi đôi với nhau bạn ơi. Chỉ có tình yêu... thì chưa đủ, nhưng khổ nỗi mình lại hay như thế. Hic!

    Trả lờiXóa
  6. Đọc bài của chị, em phải suy nghĩ lại về cái ao ước viễn vông "nhà có vườn" của em roài nà. Trước giờ chỉ toàn là "cỡi ngựa xem hoa" , đâu có dè cái công giữ vườn ở miền cao nguyên này lại lắm công phu đến như vậy. heyzaaa, dân làm biếng như em chắc nên đi ngắm nghía vườn tược nhà nhà cho nó ... lành, hihihi.
    Xem hình, tiếc cây mai anh đào quá chị ơiiiiiiii

    Trả lờiXóa
  7. Ôi, hồi tối lu bu với chuyện "chôm" bài của chị Nhã Thảo về, rồi lại mải mê làm cái slide kèm ảnh trong comment để bày cho mấy bạn già mình, thấy entry mới của em mà chưa kịp chạy qua.
    Sáng giờ lại lu bu với việc làm hồ sơ xin visa.
    Giờ mới chạy sang và ... thảng thốt với "tình yêu mảnh vườn" của GM!
    Thương quá chừng chừng nghe. Bao nhiêu tâm tình để cả trong việc kể cái ngây thơ vô... số tội của mình với mảnh vườn hằng mơ ước!
    Chị cũng mê làm vườn, mê cây cỏ như em vậy. Nhưng giờ mà có ai bảo cho chị mảnh vườn như mảnh vườn của em thì chắc chị cũng vừa khóc vì tiếc, vừa từ chối vì không thể làm nổi dù chỉ là làm cỏ!
    Đúng là cần có người quản gia chăm sóc em à.
    Mong em sẽ đừng bao giờ phải lập lại câu cuối trong entry này!

    Trả lờiXóa
  8. Bữa nay chèn được nhiều hình vô entry rồi hén.
    Học trò này giỏi nè, 10đ + nghen.
    Bày thêm chiêu nhỏ nhỏ nè: khi có hình rồi, click vô hình một phát, rồi chọn "Justify at center" - ở thanh chỉ thị ngay trên đầu khung gõ entry đó - không biết kêu nó bằng tên gì nữa:))
    Thế là cái hình nó ở ngay chính giữa, cân đối hơn.
    Với lại, em chọn chữ lớn hơn chút, chọn màu nữa cho vui mắt.

    Trả lờiXóa
  9. Cứ yêu đi, nếu thấy đáng cho ta yêu, dù chưa hiểu. Vì trong khi yêu, sẽ từ từ hiểu. Miễn là khi hiểu rồi, an ủi chăm sóc đền bồi rồi, lại càng thấy đáng yêu hơn. Có mất đâu mà.
    Cái nhà vườn ở lưng đồi cuối dốc ấy nay xinh đẹp nên thơ lắm, có đủ mưa nắng, gió, sương, có đủ loại hoa yêu thích của chủ nhà (hồi hộp đọc, mừng quá chưa thấy có thạch thảo).
    Chỉ lo GM vất vả. Về lâu dài chắc cần có quản gia đó.

    Trả lờiXóa
  10. Hi hi, phần lớn là phụ nữ bình bài này nên ai cũng xúi yêu đi... yêu tiếp nữa đi...Trừ có một anh timnhau thì cẩn thận dặn dò GM chuyện làm taluy. Xin cám ơn, GM sẽ tiếp tục... yêu và nếu phải làm taluy lần nữa (nhưng mong đừng phải như vậy) sẽ làm theo lời hướng dẫn.

    Trả lờiXóa
  11. toàn bộ bài viết của bạn là những lời tự sự ... rất chân thật ... rất đáng iêu ... của một người đang iêu ... với cách hành văn hơi bị "pro" ! :)
    nhưng có lẽ mình thấm nhất là phần kết :

    "Có vẽ ngôi vườn của tôi cần tình yêu một người làm vườn thực thụ, với tình yêu của người thành phố làm vườn thì nó khốn khổ quá.Thế mới biết, chỉ có tình yêu thôi thì chưa đủ, ta sẽ làm đau người mình yêu mà không biết, vậy nên, đừng vì thiếu hiểu biết… mà bị mất… người yêu !!!"

    và mình chỉ mong muốn bạn bổ sung phần ... "thiếu hiểu biết" để giữ và vun xới thêm cho tình iêu của bạn ! :)

    Trả lờiXóa
  12. chụp thêm hình ngôi nhà, và khu vườn nha chị....mới đọc mà thấy dễ thương quá chị ơi:)

    Trả lờiXóa
  13. Hihi, em giới thiệu bài này của chị bên em mà sao mọi nguời cứ hiểu nhầm sang vấn đề xiền bạc :D

    Trả lờiXóa
  14. Hmm... chị vừa được xóa mù blog cách đây đúng 33 ngày em à! Từ từ chị sẽ "thực tập" thêm với các hình ảnh, nhưng như vậy có bị coi là ... khoe nhà mình không nhỉ.

    Trả lờiXóa
  15. Hử? Sao lại là khoe hử?
    Mình dọn dẹp nhà cửa vườn tược cho sạch sẽ, gọn gàng,rồi mình sắp xếp, trưng bày cho nó đẹp đẽ, rồi mình chia sẻ với bạn bè. Điều này nên quá chứ! Ai nói GM khoe, cho chị biết, chị xử đẹp ngừ đó cho mà coai!
    Hahaha...

    Trả lờiXóa
  16. Theo CM, đây là entry sâu sắc, dễ thương nhất của GM, tính từ dạo có nhà đến nay!
    Chỉ là chị nghĩ thôi nha cưng, không dám lạm bàn.
    Hồi đó, GM nói với chị là mỗi lần nhổ cỏ, em ghét nhất cỏ may, khó nhổ muốn chết, nó dính tùm lum, chị là...cỏ đó phải không?
    Đúng rồi, em gái, bây giờ em có nhà riêng rồi, em biết "chỉ có tình yêu thì chưa đủ" nhưng nhờ em có một tình yêu đằm thắm mà mãnh liệt nên em mới được...yêu với con dốc "hiền", với khung cửa mùa...mưa và với đám cỏ cứ mọc mà không thèm xin phép chủ!
    Chị Cỏ dặn GM nè: khi làm cỏ, có thấy...chị thì nhớ chứ đừng cằn nhằn hén!
    Nhắc lại: chị rất "phái" entry này và hoan nghênh em, cuối tuần ý nghĩa nha em!

    Trả lờiXóa
  17. Khi mới bắt đầu yêu, ai cũng nghĩ ( chứ không phải chỉ riêng mình Chị ) rằng: Chỉ cần tình yêu là ta có thể ...đội đá vá trời, là có thể mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua"... đến khi biết trong tình yêu còn có thêm một từ ghi rất kín đáo phía sau đó là "bổn phận", là "trách nhiệm" và giờ có thêm cụm từ "đừng thiếu hiểu biết" thì em e nhiều người sẽ thật sự "hoảng sợ" cho tình yêu đó...
    Đọc entry này của Chị, dù giọng văn là "kể tội" mình, vẫn thấy một tình yêu, một lo lắng, một quan tâm lớn dành cho "chốn nghỉ ngơi" của mình, dành cho mảnh vườn nhỏ và hơn hết thảy.. dành cho thành phố đặc biệt đó...
    Chị cứ lui tới nơi chốn đó, cứ nhìn lên trời... vì em biết, trong tim Chị luôn có một góc rất lớn dành cho việc...nhìn xuống đất...
    Khối kẻ chỉ nhìn xuống đất để..chăm chăm định giá bán... và nhìn lên trời không phải để hưởng áng mây trôi, mà để cầu khẩn cho giá đất lên... bất chấp tình người đang rất xuống...
    Chị cứ là Chị vậy là Đà Lạt và mảnh vườn đó, sẽ yêu Chị mà cho nhiều mùa hoa...xuýt xoa... hihi!

    Trả lờiXóa
  18. Cảm ơn người đã nói giùm tôi như vậy. Đây là 1 trong những entry mà tôi đọc say đấy, đọc đi rồi đọc lại, ngắm góc nhà, ngắm hoa, ngắm cảnh đồi bên kia "giống Sapa". Và cũng giống " một giấc mộng đẹp không thành " của tôi nữa. Thành thử chủ nhà cứ post hình nhà vườn này nữa đi, kg biết có bao nhiêu người sẽ như tôi thèm chủ nhà khoe nhà nhỉ ? Nhưng chắc cũng nhiều nhiều.

    Trả lờiXóa
  19. Cám ơn các bà chị và các em gái VK! Cám ơn các thân hữu mới quen! Hóa ra cái tình yêu "ngây thơ" của GM được nhiều lời khen thế chứ. Làm em phái quá chừng. Sẽ thừa thắng xông lên hén...

    Trả lờiXóa
  20. Căn nhà có cái dốc ngồi honda ôm xuống tới nơi già thêm 1 tuổi !!! Ở lì vài ngày thì tuyệt vời,lên xuống mỗi ngày e rằng lão hóa sớm !!! Hình như người ta phiên âm là taluy em gái ơi. Tiếng tây là talus. Lão Cả khó ngủ,nửa đêm vô nhà"phá đám"làm mất hứng ráo trọi. Hi hi

    Trả lờiXóa
  21. Con dốc mới quen thì dễ sợ, nhưng ở lâu lâu rồi lại đâm ra thấy nó... cũng hiền. Anh Cả thử lên nhà em lần nữa làm quen lại với nó đi. Hi hi... Em cũng đã được nghe góp ý là taluy chứ không phải tali, nhưng bài post lên rồi, tay mơ như em không biết sửa thành ra...

    Trả lờiXóa
  22. Anh Cả ơi, Đà lạt là phải có dốc rồi. Ai muốn yêu ĐL bắt buộc phải kèm yêu dốc. Xưa em ở ĐL thường, mỗi năm 3 tháng hè liền, nên thân quen với dốc, đến với nó hong có sợ già.

    Trả lờiXóa
  23. Cái hoa nì lạ ghia áh Mập , hihihihi

    Trả lờiXóa
  24. Chị Giaminh ơi! Mấy ngày nay em tòan đi trên Đà Lạt bằng xe honda. Em lên Chùa Linh Quang, nó nằm trên một cái đồi cao ơi là cao. Lên thì cố gắng một chút, đến lúc xuống, trời ơi, em ghìm cái xe mà sợ đến xanh xám mặt mày, cứ có cảm tưởng mình sắp nhỏng đầu tới nơi... hic!
    Nhưng Đà Lạt không còn dốc lên, dốc xuống. Hay Hồ Xuân Hương không có nước nữa thì làm gì thành Đà LẠt mà ta trót yêu hén Chị...

    Trả lờiXóa
  25. He he, cái dốc nhà mình có một đoạn ngắn cũng cỡ đó dzậy, nhưng đoạn đó ngắn thôi nên mặt mới chuyển màu chưa kịp xanh thì đã đến đất bằng rồi. Hẹn mùa dã quỳ lên làm quen với nó ha.

    Trả lờiXóa
  26. Dạ, nhứt định hẹn mùa Dã Quỳ. Hôm wa tụi nhỏ nhà em sắp ba lô ra xe về mà khóc Chị... tụi nó cũng yêu Đà Lạt lắm... nó nói trên Đà Lạt, ăn cái gì cũng thấy ngon... hehe, hic!

    Trả lờiXóa
  27. À, chị chưa bày cho em. Như vầy nghen:
    GM nhìn góc dưới bên trái của entry, thấy chữ Edit bên cạnh chấm tròn màu xanh, click vô đó, sẽ thấy giống như mình đang gõ bài vậy, dò xem chỗ nào cần sửa thì sửa lại rồi cuối cùng bấm Save là xong.
    Thử đi.

    Trả lờiXóa
  28. He he! cám ơn sư phụ. Hôm qua nghe GM nói là tay mơ nên anh timnhau cũng đã hướng dẫn cho GM cách sửa entry. Mọi người nhiệt tình giúp học trò già hén.

    Trả lờiXóa
  29. Bài viết như một khúc nhạc êm hiền hòa.
    Chúc mừng cho giấc mơ của bạn đã thành hiện thực.

    Trả lờiXóa