Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2011

CUỐI NĂM NHÌN LẠI CHUYỆN... TUI CÓ BLOG

Trước đây tôi không nghĩ đến chuyện có một blog riêng cho mình, đơn giản là vì tôi không có nhiều thời gian rảnh, do tôi là một đứa ham chơi, khi còn đi làm lúc nào tranh thủ được là tôi lại xách ba lô đi lang thang, đến lúc về hưu, chân giò hơi rệu không đi nhiều được nữa thì tôi du lịch… trên mạng, có thời gian hai ba tháng liền tôi mải mê theo bước một anh chàng trung niên nhân cơ hội nghỉ làm đã đi phượt khắp vùng Trung Á ( kể cả những nơi đang có chiến sự). Rồi lại thêm việc lên net tìm sách online cho đỡ chi tiêu một khoản lương hưu, tìm được rồi thì mê mãi như đào được mỏ vàng, bởi vì đủ hết cả từ Victor Hugo, Lev Tolstoy đến Dan Brown, Sidney Sheldon…, từ Nguyễn Tuân, Hồ Biểu Chánh đến Nguyễn Ngọc Tư , Hồ Anh Thái…, truyện kiếm hiệp của Kim Dung gần như có đủ… Cho nên dù có hai bà chị Văn Khoa rất thân có blog từ hồi Yahoo 360 là Thu Nhân và Cỏ May nhưng tôi cũng chỉ chạy vô để đọc thôi vì không comment được. Lớp tôi chủ nhiệm hồi nẳm cũng làm một cái blog chung của lớp trên Facebook, và sẵn làm luôn cho cô một cái, nhưng tôi nghe hướng dẫn như vịt nghe sấm, thành ra chỉ đợi có ai viết lên tường nhà mình cái gì đó thì bên yahoo sẽ xuất hiện và tôi men theo đó về blog của tôi, chứ thật sự tôi không biết làm sao để vô nhà mình ở FB.

Vậy rồi tôi có một “cái nhà” ở Mul, nhân duyên là do một nhóm nhỏ Nữ sinh viên Văn Khoa muốn tạo ra một nơi để ghi lại tất cả những gì của một tình bạn đẹp đã có từ 40 năm nay, GÓC NHỎ VĂN KHOA ra đời với người chủ xướng và đã rất vất vả làm nên một cái nhà Văn Khoa xinh xắn là chị Thu Nhân. Muốn về nhà Văn Khoa thì cũng phải có blog, tôi cũng được một cái nhà, nhưng những ngày đầu tiên y như tôi bước vào rừng, và tôi biết chắn chắn là đã đi lạc (có dạo Mul bao giờ mà biết đường), nên tôi cứ… đi bừa, phước chủ may thầy có hôm tôi vô được nhà tôi, có hôm tôi lọt tuốt vô nhà hàng xóm, cũng may cư dân xóm Mul hiền lành không ai rầy rà chuyện tôi vô nhà ngó nghiêng rồi đi ra (thật ra tôi cũng có comment cám ơn chuyện cho tôi vô nhà nhưng mấy cái còm đó bay đi đâu mất tiêu tôi không biết). Không những vậy một em gái Văn Khoa đời 72 là Gioheomay còn sốt sắng làm giúp cho tôi một cái theme và banner thật dễ thương, lại còn cho mưa rơi trên tấm hình tôi ngồi bên cửa sổ. Vậy là sau khi có hộ khẩu xóm Mul chưa được 1 tháng tôi đã có một “cái nhà” rất điệu đàng y như chủ của nó.

Photobucket

GÓC NHỎ VĂN KHOA ăn đầy tháng thì xóm nhỏ Văn Khoa cũng hình thành trong lòng xóm Mul, ban đầu lơ thơ vài ba căn, các chủ nhân cũng y như tôi lúc ban đầu. Có ông anh Cả Văn Khoa nửa đêm đứng ngơ ngẩn giữa xóm rồi còm một cái ở nhà Văn Khoa hỏi: "Đây là đâu? Nhà tui đâu?", bây giờ ngày nào Mul giở chứng làm khó không đi xóm được là anh sốt ruột. Có một đại tỷ khác hiền lành hết sức, gần nửa tháng ngày nào cũng vậy đi vòng vòng quanh xóm, đến nhà ai cũng nghiêm túc đứng ở bên ngoài ngó vô, không dám bước vào, bây giờ nhà chị đông vui nhất xóm Văn Khoa vì bếp lúc nào cũng đỏ lửa và hoa lá ngoài vườn được chị mang sang tặng hàng xóm rất nhiều.

Xóm Văn Khoa bây giờ bắt đầu đông vui, tôi cũng được quen thêm nhiều bạn Mul thật dễ thương, nhiều bạn ngày nào cũng ghé qua nhà để lại một câu nhắn gì đó làm tôi thật vui vì thấy được quan tâm nhiều thế, các bạn hàng xóm lại có nhiều người rất tài hoa hoặc vui nhộn, tối tối đi một vòng quanh xóm thật thú vị .

Photobucket

Dù là đi xa tối đến cũng vẫn đỏ đèn online

Và lại là một hạnh duyên, từ bài thơ Lời hẹn dã quỳ hoa của Gioheomay, ngày 11-11-2011, đã có 10 cư dân xóm Văn Khoa và xóm Mul off  tại Đà Lạt ở nhà tôi, thật ra là đúng 11 người nếu bạn Kim Liên ở Di Linh tối hôm trước đó không bị cảm nặng. Các chị, các em không nề hà nhà tôi không rộng, trải nệm trên sàn để ngủ, TBT của GNVK còn không cần nệm nữa chứ, một bạn “bề thế” khác còn phải ngủ trên giường xếp. Nhà trên lưng đồi, leo dốc lên xuống không dễ dàng gì nhưng ai cũng tươi như hoa… Đà Lạt, căn nhà nhỏ của tôi trên xứ lạnh đã rất ấm.

Photobucket

Và tôi cũng bắt đầu viết blog, bắt đầu thả note, rồi tôi kịp nhận ra rằng có một nơi để trải lòng và được thông cảm, cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn. Tôi mừng vì cái tản đầu tiên mà tôi viết là một lời xin lỗi Sài Gòn, vì tôi áy náy thật sự, tôi sinh ra và lớn lên, làm việc và già đi  ở đây, cơm áo gạo tiền tôi làm ra từ Sài Gòn nhưng tôi lại… mê nơi khác. Ở Sài Gòn ra đường tôi che kín mặt mũi, mở miệng ra là tôi kêu than Sài Gòn đủ thứ chuyện, đến một lúc tôi nhận ra mình sai mất rồi thì vừa may có một cái nhà trên Mul đây để nói có thể nói lời xin lỗi một cách văn hoa mà không… bị mắc cở. Nhưng lúc tôi viết cái tản đầu tiên này tôi chưa biết post hình, thành ra nhà tôi bây giờ toàn hình nơi đẩu nơi đâu, còn hình Sài Gòn thì chưa có, để lời xin lỗi được trọn vẹn tôi đưa hình lên đây để thấy Sài Gòn rộng lượng lắm.

Photobucket

Photobucket

Cuối cùng cám ơn mọi người đã chịu khó đọc đến dòng cuối cùng tâm sự dài dòng mà chắc là chẳng có gì hấp dẫn của tui. CHÚC MỪNG NĂM MỚI

 Photobucket

.

Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 7 tháng 12, 2011

NHỮNG NGÀY CỦA THÁNG 12

NGÀY MAI!

Tôi chính thức bước vào tuổi 59. Kể ra thì những năm khi bắt đầu là U 60 tôi thật tình không thích tháng 12, tháng đó có 1 ngày mà bước qua thì tuổi càng hoành tráng, lại còn thêm chỉ ít lâu sau, năm mới AL đến, vậy là thêm một tuổi mụ. Trời đất ơi! Chỉ trong vòng trên dưới 2 tháng mà thêm 2 tuổi liền, làm sao mà không sợ chứ: sợ già, sợ bịnh, sợ… chết. Nhưng càng về cuối tuổi U 60 càng bớt sợ, có lẽ vì sợ thì cũng vậy thôi, đã có một thằng nhóc tuổi mẫu giáo gọi là bà nội, học trò cũ thi thoảng về thăm đứa nào đầu cũng rắc muối, thậm chí có đứa dẫn cháu ngoại tới biểu thưa… bà cố, già thiệt rồi còn gì nữa mà… sợ, nghĩ được vậy rồi thì thấy tháng 12 cũng thú vị. Khi nợ tang bồng trang trắng vỗ tay reo thì hạnh phúc nhỏ lẫn khuất đâu đây quanh mình.

Ví d như

NGÀY HÔM NAY!

Nấu cái gì đó để đại gia đình tụ họp lại ăn. Thật ra bên cạnh những ngày giỗ chạp, còn thêm những ngày như thế này để có lý do quây quần với nhau. Sống trong cùng một thành phố nhưng nhà các em tôi ở đủ hướng Đông Tây Nam Bắc, người lớn lo đi làm, trẻ con lo đi học, thanh niên thiếu nữ ngoài đi làm, đi học còn đi chơi, không có cớ thì chẳng ai thấy mặt ai. Và người vui nhất những dịp này là Lão Phật Gia, bởi vì đó là những lúc mà Bà nhìn thấy đầy đủ 8 thành quả của đời Bà cùng với hậu duệ của chúng nó. Tôi là tác phẩm đầu tiên của Bà, tôi đạt được an nhiên bây giờ là cũng do Bà, với lại cũng không chỉ tôi mà mọi người trong nhà cũng thế – Kể cả Ông khi Ông còn sống – Bởi vì Bà là… cái thắng rất tốt của đại gia đình, bất cứ thành viên nào trong nhà bắt đầu bị lạc bước mon men đến gần vùng cấm thì lập tức có ngay thanh barie 80 năm vẫn còn tốt của Lão Phật Gia chặn đường ngay, vì thế nên chị em chúng tôi ngày nay mới được thế này.

 

Photobucket

 

NGÀY HÔM NAY!

Cửa hàng hoa theo thông lệ hàng năm cứ đến ngày này lại mang đến một giỏ hoa theo lời dặn từ ở một nơi xa. Nói như một lời tụng ở nhà chị Quế:

Nhìn hoa thấy vui, chính là buồn.

Nghĩ lại tưởng buồn, bỗng hóa vui…

 

Photobucket

 

NGÀY HÔM NAY!

Nhận được e-mail gởi một ca khúc mừng Xuân của ông anh cả Văn Khoa, nhận được tin nhắn, điện thoại của người thân, bạn Văn Khoa, bạn dạy học, bạn Mul, học trò cũ… chúc mừng ngày sinh. Bao nhiêu là người vẫn đang nhớ đến ta!

Còn như

NGÀY HÔM QUA!

Buổi trưa, 2 đứa bạn thân thời đi dạy đến lôi đi… ăn buffet ốc. Biết tôi thích ăn ốc, chúng nó cũng vậy, nhưng lớn tuổi rồi bác sĩ khuyên kiêng khem đủ thứ, thành ra thi thoảng cũng có cớ để không phải kiêng gì hết. Chính vì vậy mà kết thúc buổi ăn trưa gọi là mừng sinh nhật của tôi, trên cái bàn chỉ có 3 người – một ông và 2 bà đều suýt soát tuổi 60 – có đến 9 cái dĩa vì đã nếm qua đủ các loại ốc: ốc len, ốc hương, ốc nhảy, ốc vòi voi, ốc khế, ốc giác, chem chép, ngêu, sò huyết…

Buổi tối, một buổi tối mà một số bạn Văn Khoa và bạn Mul đã í ới gọi nhau chuẩn bị cả tuần nay cho Quan Thư đại tỷ và tôi, 2 người của hội dã quỳ có sinh nhật trong tháng 12. Rất tiếc vào phút chót chị Quan Thư có việc gấp phải về quê, thành ra tôi trở thành nhân vật chính của buổi tối này. Căn phòng rộng vẫn dành cho đến 10 người hát Karaoke bỗng hóa chật vì trên bàn nào hoa, nào bánh, nào quà, 2/3 các bạn tôi hôm ấy vừa chạy đến từ trường hay từ cơ quan.

 

Photobucket

 

Gioheomay như thường lệ đã sẵn máy ảnh và chụp rất nhiều cho buổi mừng sinh nhật này,

 

Photobucket

 

Minhtmap đã thửa một cái bánh tuyệt đẹp ở Grival, và còn nhiệt tình đến chở chị Quế đi, chị Quế mang theo rất nhiều bánh pía đặc sản Sóc Trăng.

 

Photobucket

 

Cô bé QuyAn khệ nệ vừa một giỏ hoa vừa một cái bánh vừa xinh vừa ngon vì là bánh bông lan bắp.

 

Photobucket

 

Photobucket

 

Chuột siu quậy công phu làm một khung  ảnh lớn hình Giaminh rất điệu trước nhà.

Photobucket

 

Cỏ May đã mất khá nhiều thì giờ để chọn ra được một cái túi xách vừa đủ xinh cho Giaminh điệu lại vừa đủ lớn để có thể bỏ cái laptop nhỏ vào khi đi Đà Lạt.

 

Photobucket

 

Thu Nhân, bà chị tội nghiệp, ở tận Bến Tre cũng online để tham gia, nhưng đã cút bắt nhau, khi Thu Nhân ở blog nhà thì cả hội vô Góc nhỏ Văn Khoa, và sau đó ngược lại, cứ vậy chúng ta đi tìm nhau. 

Các bạn tôi! Người nào cũng có một núi công việc phải lo hàng ngày, thì giờ với các bạn quý biết bao nhiêu, vậy mà các bạn vẫn dành cho tôi một buổi tối tuyệt vời với nhạc Trịnh Công Sơn, với hoa, với bánh và với ấm áp của tình bạn.

Photobucket

 

Và trưc đó…

NGÀY KIA! Rồi NGÀY ĐẦU THÁNG!

Một entry chúc mừng sinh nhật những người bạn bên nhà chị Haphan52, tôi cũng có mặt mà lại được chúc mừng đầu tiên dù chỉ mới mon men làm quen với chị Hà.

Và một tiệc online tưng bừng mừng sinh nhật tháng 12 của các bạn Văn Khoa do TBT nguoivankhoa thực hiện. Các bạn Văn Khoa, các bạn Mul quen thuộc đều gởi lời chúc vui đến những người có sinh nhật tháng 12, tôi được là một phần trong đó.

 

Mừng Sinh Nhật Minh An:

 Chúc Em Chân Cứng Đá Mềm, Tim luôn Tươi Nhuận
cho vườn trĩu nhánh Cà Phê, cho Dâu Tằm chín rộ,
cho Hoa Hiên tươi sắc, cho Tường Vi mãi níu lời hò hẹn
Cho những Ngày Hội Tình Bạn mãi rộn ràng

 

Photo Sharing


Cuộc đời đãi tôi đến thế còn mong gì hơn nữa! CÁM ƠN CHA MẸ! CÁM ƠN ĐỜI! CÁM ƠN NGƯỜI!
Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 1 tháng 12, 2011

Ở ĐÂY MÀ LẠI... NHỚ Ở ĐÂY!

Gần 3 tuần sau ngày dã quỳ rã hội, vườn nhà tôi có nhiều việc để làm, mùa mưa sắp hết và cỏ mọc tốt như rừng dưới vườn, phải thuê người cuốc cỏ. Cà phê chín nhiều rồi, tôi thích tự mình hái những trái cà phê đỏ như mặt trời nhỏ lấp lánh.

Photobucket

Photobucket

Tôi lại đổ dốc về nhà như thường lệ vì công việc, nhưng vừa mở cửa vào nhà, nhìn đến đâu thì lại nhớ đến đó…

Photobucket

Cái bàn nhỏ này, những ngày đó đầy ngập trên bàn: một túi chocola lớn, đủ loại của chị Thu Nhân, một hộp chocola đắng, 3 hộp bánh Grival của Minhtmap, gần đó là một giỏ bánh tét lá cẩm nhân chuối của chị Quế, một giỏ bánh cơm cháy chiên giòn của chị Quan Thư… Tóm lại là những thứ mà ngày thường các quý bà thường e ngại tránh đụng đến, nhưng những ngày đó tất cả đều tự cho phép mình không cần phải ăn kiêng.

Photobucket

Cái giường xếp này đã cưu mang Minhtmap 2 đêm ngủ ở đây, là nơi để Cỏ May được Minhtmap mát-xa chân, và vì những cái bàn hiếm hoi trong nhà đều chất đầy ắp đồ đạc bánh trái nên cái giường xếp này cũng là nơi để Gioheomay lướt net, Chụt và Minhtmap đổ hình vào máy tính, ở ngoài này đông vui hơn nên chẳng ai muốn mang máy vào phòng ngủ để làm.

Photobucket

Căn bếp nhỏ xíu này, nơi mọi người chen chúc pha cà phê buổi sáng, nơi Gioheomay tranh rửa chén và làm Giaminh thất nghiệp, Minhtmap cũng bắt chước dành rửa chén và đã… làm bể một cái tô (nhắc như một kỷ niệm chứ không có ý bắt đền em đâu nghe Mập). Là nơi Giaminh và Nhã Thảo nấu cháo gà, trộn gỏi gà, Cỏ May nấu bánh canh cua, Thu Nhân chiên cơm, nơi em bé Quyan nín thở gọt 5 trái susu vì lúc đó cô Giaminh cứ quanh quẩn trong nhà bếp liếc liếc, dòm dòm.

Photobucket

Hai cái bàn thấp làm nơi ăn cơm, ở đây mọi người đã nâng ly mừng hội ngộ, ở đây MM ngộ ra “ba lơn tắc hữu danh hài trị”…

Photobucket

Vẫn còn vỏ những chai rượu trong nhà, chai vang Brise de France của Chụt còn nửa chai, chai Vermouth Martini của Minhtmap đã hết sạch, chai Torley Charmant của Gió cũng hết - có ai đó nói đây là nước nho, nhưng chị Quế thì bảo là uống vào thấy muốn hơi…xỉn, hôm nay tôi nhìn kỹ thì có 12% độ cồn - thảo nào hôm đó dù là uống Martini, hay vang Pháp hay nước nho… có cồn, ai cũng như muốn… xỉn, ca hát vang một góc thung lũng nhỏ nhà tôi. Hôm nay xem lại trong tủ lạnh vẫn còn một chai Valentino.

Trong nhà nhớ chuyện trong nhà, bước ra sân nhớ những chuyện ngoài sân.

Photobucket

Bộ ghế đá này, buổi sáng, buổi chiều, buổi tối mọi người quây quần ở đây, để uống cà phê, để nướng thịt bò, nướng khoai, để nói đủ thứ chuyện đời xưa và đời nay. Đây là nơi mà cây đàn guitar của MM đã làm sân nhà tôi lãng mạn hẳn lên. Đây là nơi Cỏ May “quân tử trả thù 40 năm chưa muộn…” với chị Quan Thư,  và đại tỷ hiền lành này cứ phải lấy khăn chấm nước mắt… vì cười.

Chỉ với cái góc sân nhỏ này, bao nhiêu phó nhòm và bao nhiêu máy ảnh, ít nhiều cũng khoe được với mọi người một góc Đà Lạt trăng. Bông hoa côban này hôm đó Chụt chụp chỉ mới hé vài nhánh nhỏ xíu trắng nhiều hơn tím, hôm nay đã tím ngát thế này rồi.

Photobucket

 Tôi ngồi viết entry này ngoài sân, chiều hôm nay hoàng hôn tím ngan ngát, nhớ làm sao những ngày dã quỳ hoa…

Photobucket

Đọc tiếp ...