Trước đây tôi không nghĩ đến chuyện có một blog riêng cho mình, đơn giản là vì tôi không có nhiều thời gian rảnh, do tôi là một đứa ham chơi, khi còn đi làm lúc nào tranh thủ được là tôi lại xách ba lô đi lang thang, đến lúc về hưu, chân giò hơi rệu không đi nhiều được nữa thì tôi du lịch… trên mạng, có thời gian hai ba tháng liền tôi mải mê theo bước một anh chàng trung niên nhân cơ hội nghỉ làm đã đi phượt khắp vùng Trung Á ( kể cả những nơi đang có chiến sự). Rồi lại thêm việc lên net tìm sách online cho đỡ chi tiêu một khoản lương hưu, tìm được rồi thì mê mãi như đào được mỏ vàng, bởi vì đủ hết cả từ Victor Hugo, Lev Tolstoy đến Dan Brown, Sidney Sheldon…, từ Nguyễn Tuân, Hồ Biểu Chánh đến Nguyễn Ngọc Tư , Hồ Anh Thái…, truyện kiếm hiệp của Kim Dung gần như có đủ… Cho nên dù có hai bà chị Văn Khoa rất thân có blog từ hồi Yahoo 360 là Thu Nhân và Cỏ May nhưng tôi cũng chỉ chạy vô để đọc thôi vì không comment được. Lớp tôi chủ nhiệm hồi nẳm cũng làm một cái blog chung của lớp trên Facebook, và sẵn làm luôn cho cô một cái, nhưng tôi nghe hướng dẫn như vịt nghe sấm, thành ra chỉ đợi có ai viết lên tường nhà mình cái gì đó thì bên yahoo sẽ xuất hiện và tôi men theo đó về blog của tôi, chứ thật sự tôi không biết làm sao để vô nhà mình ở FB.
Vậy rồi tôi có một “cái nhà” ở Mul, nhân duyên là do một nhóm nhỏ Nữ sinh viên Văn Khoa muốn tạo ra một nơi để ghi lại tất cả những gì của một tình bạn đẹp đã có từ 40 năm nay, GÓC NHỎ VĂN KHOA ra đời với người chủ xướng và đã rất vất vả làm nên một cái nhà Văn Khoa xinh xắn là chị Thu Nhân. Muốn về nhà Văn Khoa thì cũng phải có blog, tôi cũng được một cái nhà, nhưng những ngày đầu tiên y như tôi bước vào rừng, và tôi biết chắn chắn là đã đi lạc (có dạo Mul bao giờ mà biết đường), nên tôi cứ… đi bừa, phước chủ may thầy có hôm tôi vô được nhà tôi, có hôm tôi lọt tuốt vô nhà hàng xóm, cũng may cư dân xóm Mul hiền lành không ai rầy rà chuyện tôi vô nhà ngó nghiêng rồi đi ra (thật ra tôi cũng có comment cám ơn chuyện cho tôi vô nhà nhưng mấy cái còm đó bay đi đâu mất tiêu tôi không biết). Không những vậy một em gái Văn Khoa đời 72 là Gioheomay còn sốt sắng làm giúp cho tôi một cái theme và banner thật dễ thương, lại còn cho mưa rơi trên tấm hình tôi ngồi bên cửa sổ. Vậy là sau khi có hộ khẩu xóm Mul chưa được 1 tháng tôi đã có một “cái nhà” rất điệu đàng y như chủ của nó.
GÓC NHỎ VĂN KHOA ăn đầy tháng thì xóm nhỏ Văn Khoa cũng hình thành trong lòng xóm Mul, ban đầu lơ thơ vài ba căn, các chủ nhân cũng y như tôi lúc ban đầu. Có ông anh Cả Văn Khoa nửa đêm đứng ngơ ngẩn giữa xóm rồi còm một cái ở nhà Văn Khoa hỏi: "Đây là đâu? Nhà tui đâu?", bây giờ ngày nào Mul giở chứng làm khó không đi xóm được là anh sốt ruột. Có một đại tỷ khác hiền lành hết sức, gần nửa tháng ngày nào cũng vậy đi vòng vòng quanh xóm, đến nhà ai cũng nghiêm túc đứng ở bên ngoài ngó vô, không dám bước vào, bây giờ nhà chị đông vui nhất xóm Văn Khoa vì bếp lúc nào cũng đỏ lửa và hoa lá ngoài vườn được chị mang sang tặng hàng xóm rất nhiều.
Xóm Văn Khoa bây giờ bắt đầu đông vui, tôi cũng được quen thêm nhiều bạn Mul thật dễ thương, nhiều bạn ngày nào cũng ghé qua nhà để lại một câu nhắn gì đó làm tôi thật vui vì thấy được quan tâm nhiều thế, các bạn hàng xóm lại có nhiều người rất tài hoa hoặc vui nhộn, tối tối đi một vòng quanh xóm thật thú vị .
Dù là đi xa tối đến cũng vẫn đỏ đèn online
Và lại là một hạnh duyên, từ bài thơ Lời hẹn dã quỳ hoa của Gioheomay, ngày 11-11-2011, đã có 10 cư dân xóm Văn Khoa và xóm Mul off tại Đà Lạt ở nhà tôi, thật ra là đúng 11 người nếu bạn Kim Liên ở Di Linh tối hôm trước đó không bị cảm nặng. Các chị, các em không nề hà nhà tôi không rộng, trải nệm trên sàn để ngủ, TBT của GNVK còn không cần nệm nữa chứ, một bạn “bề thế” khác còn phải ngủ trên giường xếp. Nhà trên lưng đồi, leo dốc lên xuống không dễ dàng gì nhưng ai cũng tươi như hoa… Đà Lạt, căn nhà nhỏ của tôi trên xứ lạnh đã rất ấm.
Và tôi cũng bắt đầu viết blog, bắt đầu thả note, rồi tôi kịp nhận ra rằng có một nơi để trải lòng và được thông cảm, cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn. Tôi mừng vì cái tản đầu tiên mà tôi viết là một lời xin lỗi Sài Gòn, vì tôi áy náy thật sự, tôi sinh ra và lớn lên, làm việc và già đi ở đây, cơm áo gạo tiền tôi làm ra từ Sài Gòn nhưng tôi lại… mê nơi khác. Ở Sài Gòn ra đường tôi che kín mặt mũi, mở miệng ra là tôi kêu than Sài Gòn đủ thứ chuyện, đến một lúc tôi nhận ra mình sai mất rồi thì vừa may có một cái nhà trên Mul đây để nói có thể nói lời xin lỗi một cách văn hoa mà không… bị mắc cở. Nhưng lúc tôi viết cái tản đầu tiên này tôi chưa biết post hình, thành ra nhà tôi bây giờ toàn hình nơi đẩu nơi đâu, còn hình Sài Gòn thì chưa có, để lời xin lỗi được trọn vẹn tôi đưa hình lên đây để thấy Sài Gòn rộng lượng lắm.
Cuối cùng cám ơn mọi người đã chịu khó đọc đến dòng cuối cùng tâm sự dài dòng mà chắc là chẳng có gì hấp dẫn của tui. CHÚC MỪNG NĂM MỚI
.