Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

THƯ GIÃN!

Ngày nghĩ, rảnh rỗi, lang thang báo online, tình cờ xem được những tấm ảnh thú vị của nhiếp ảnh gia Trần Tuấn, người Hàng Châu. Những bức ảnh sắp xếp như chuyện một cuộc đời.

CHUYỆN KHÔNG ĐẦU KHÔNG CUỐI CỦA NHỮNG CHIẾC KIM BĂNG.

 


 
 
 




Sưu tập: Hải Lan
Ảnh: Trần Tuấn
 

Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

NHỮNG NGÀY NGHỈ NGƠI CUỐI TUẦN.



Tháng 4, tôi lên Đà Lạt như thường lệ, các bà bạn báo tin có mấy ngày cuối tuần rảnh rỗi sẽ lên trốn nóng Sài Gòn. Nhìn quanh quất kiếm món gì Đà Lạt đãi bạn, mới có vài trận mưa đầu mùa, dâu tằm ra trái xanh mịt mùng nhưng non nhẽo, chỉ có một ít trái chín. Buổi trưa xách rổ đi hết cả vườn hái được có một rổ, bỏ vô nồi nấu với đường đãi bạn nước dâu tằm. 


  

 


Bạn lên tới là tuôn ra vườn, vừa qua mấy tháng mùa khô, vườn chẳng có gì, mít chưa chín, đào má hồng còn lơ thơ mấy trái, có cây xoài lúc lĩu quả thì chua ê tới óc, vậy mà cũng rán hái vô một rổ xoài, nói là đem về làm dưa xoài. 

 

 

 
Bạn già lên chơi nên cẩn thận lắm, mang theo một nồi thịt với trứng  kho nước dừa, rồi thì tàu hủ cá basa, ốc nhồi cá basa, cá viên, chạo cá, sườn non ram… Thành ra mấy món ăn bà già chủ nhà chuẩn bị phải xếp hàng trong tủ lạnh đợi được… ăn, 3 ngày không có hôm nào đi ăn ngoài để thanh toán cho hết thức ăn trong tủ lạnh. 

 
Đà Lạt các bạn lên hoài nên cũng chẳng đi đâu, nghĩ dưỡng mà, sáng sớm ngắm sương mù xa xa, buổi chiều nhìn hoàng hôn dữ dội lúc chuyển mùa. 


Rồi loanh quanh trong xóm, đi thắp nhang cụ Tổ Hùng Vương nhân ngày giỗ Tổ, thơ thẩn chụp hoa trái dọc ngõ xóm. 

 


Có hôm ngồi nhờ xe nhà hàng xóm xuống Trại Mát hái artisô.


 
Thỉnh thoảng ngồi quán kem Việt Hưng trên đồi ngắm rừng thông, ăn kem 4 mùi chỉ có 15 ngàn đồng một ly. He he he…Các bà già đi nghĩ dưỡng mà, tiêu chí là ngon, bổ, rẻ.    




Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

GIỖ CỤ TỔ HÙNG VƯƠNG



Như thường lệ hàng năm, ngày này ngôi đình nhỏ trong xóm Trại Hầm cúng giỗ Tổ Hùng Vương. 





Dịp này các bà bạn lên chơi nhà tôi, vậy là rủ nhau đi thắp nhang  cụ Tổ. Năm nay lễ sáng sớm vì sau đó các địa phương còn tề tựu làm lễ tại điểm chính của Đà Lạt là ở thác Preen. Tôi lại cứ đinh ninh cúng trưa như hàng năm, nên cả bọn nhẩn nha đi ăn sáng, rồi còn la cà chụp ảnh hoa thơm cỏ lạ trên đường đi lên đình. Đến nơi thì… ban trị sự vừa làm  lễ xong, thế là chỉ còn được vào thắp nhang mà không được xem lễ dâng hương.

 


Nhưng lại được mời vào… ăn cỗ. Các bà bạn tôi dù không quen ai trong xóm nhưng được mọi người chào mời trò chuyện trông đầm ấm như đi ăn một đám giỗ lớn, thức ăn là những món vừa đưa lên cúng Tổ, dĩ nhiên không thể thiếu bánh dày, bánh chưng.




Tuy nhiên bọn tôi hơi mắc cỡ vì đến trễ và chẳng góp tay tham gia việc gì nên từ chối khéo để về, vậy mà cũng được dúi cho một túi trái cây bảo là lộc của cụ Tổ Hùng Vương. Mang về nhà chụp ảnh đưa lên để khoe nè.


Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

NGƯỜI XA XỨ NHỚ QUÊ



Tôi có một bà bạn đồng niên đang ở Mỹ, bà bạn tôi có một niềm vui mỗi ngày là cứ tối đến gởi cho tất cả bạn bè hàng đống … e-mail, ngày ít thì dăm ba cái, hôm nào rảnh rỗi bà chơi luôn cỡ 10 cái, cho nên ngày nào tôi cũng phải check mail, nếu không chừng tuần lễ hộp thư có cả gần trăm cái chẳng biết đường nào mà lần. Địa chỉ gởi thư bạn tôi đã làm sẵn rồi, vài chục cái tên trong đó, nên chỉ một cái nhấp chuột, vài chục người nhận… e-mail. Gia đình bạn tôi đặt tên cho bà ấy là… “mail tặc”,  và em ruột của bạn tôi phải cài sẵn một chương trình cứ thấy thư từ tên bà là tự động xóa. Tôi thì khác, tôi vẫn kiên trì đọc vì nhận ra bên trong hàng đống e-mail mà có cái thì thú vị, có cái ngớ ngẩn, có cái… nhảm nhí là bàng bạc một nỗi nhớ quê nhà mà bạn tôi chưa bao giờ thừa nhận. Có cơ hội là xách vali về Việt Nam, mặc dù về đến nơi là y như… Việt kiều, chê đủ thứ. Có khi tôi cũng phát cáu, giận dỗi bảo về thì tự mà đi đâu thì đi tôi không rỗi hơi. Nhưng nói vậy chứ lần nào bạn về tôi lại cũng không giận được, bởi vì tôi nhận ra… chê là một thuộc tính của con người, người ta thường không hài lòng với cái mình có. Ngay như tôi, sống ở tại đây, Sài Gòn, nhưng tôi cũng chê ỏng chê eo cái nơi nuôi lớn mình, phải đến già tôi mới kịp nhìn lại để thấy mình cũng… bạc. Nên khi bắt đầu có blog, bài đầu tiên tôi viết là một lời xin lỗi Sài Gòn. Tôi lấy lại cái tản ngắn đó đem về đây để bạn hiểu vì sao hôm nay tôi rưng rưng khi nhận e-mail của bà bạn mail tặc

NỢ...MỘT LỜI XIN LỖI SÀI GÒN (Bài viết tháng 6-2011)

Sài Gòn trời mưa, ào ào, mãnh liệt như giận dữ nhưng chỉ một lát rồi thôi, mưa ngưng, nắng lại chan hòa như chưa từng có mưa đi qua. Một buổi chiều như vậy, tôi trú mưa trong một hiên nhà và nhìn ra đường, tôi chợt nhận ra tôi chưa hề nhìn kỹ Sài Gòn. Tôi, kẻ mà cuống nhau được cắt tại một nhà bảo sanh ở Quận 4 Sài Gòn, tôi đã được nuôi lớn ở đây, tôi đã học, đã yêu, đã làm việc, đã nghỉ hưu tại Sài Gòn này. Vậy mà dường như chưa bao giờ tôi nhìn kỹ Sài Gòn, lúc nào ra đường cũng khẩu trang che kín mặt, vội vội vàng vàng, đến nơi làm việc, đi dạy, đi chợ, vào quán cà phê, đi shopping…, lúc nào cũng than thở: Sài Gòn nóng quá, bụi quá, ngột ngạt quá… Thỉnh thoảng tôi lại vác balô đi du lịch, đến nơi nào cũng khen đẹp quá, thơ mộng quá, yên tĩnh quá…, rồi tôi trở lại sống ở Sài Gòn, cơm áo gạo tiền tôi kiếm được từ  Sài Gòn, nhưng chưa bao giờ nhận lại được của tôi một lời khen, ngoại trừ hiếm hoi khi ở tuổi 18 tôi mê những con đường lá me bay của Sài Gòn,vậy thôi. Đến khi đọc một đoản văn của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư, tôi nhận ra mình là kẻ bội bạc đó. Tôi đã sống cả đời ở đây, nhưng lúc nào cũng mong ngóng về một nơi khác, tôi ăn cơm, uống nước của Sài Gòn, tôi làm ra tiền ở Sài Gòn, một đời sống ở Sài Gòn tôi đã dành dụm được để mua một căn nhà ở… Đà Lạt, và từ đó tôi càng bội bạc dữ, tôi sống ở Đà Lạt trung bình 5 ngày trong 1 tháng, 25 ngày còn lại tôi sống ở Sài Gòn, nhưng lúc nào cũng mong ngóng đến ngày chạy lên Đà Lạt, ở đây tôi làm vườn, nhổ cỏ, tưới cây, trồng hoa, hái dâu tằm, hái cà phê… và tôi đã từng hài lòng tự nhủ là cứ khi nào lên đến Đà Lạt tôi quên hẳn Sài Gòn tất bật. Đọc Nguyễn Ngọc Tư, tôi ngộ ra tôi là kẻ bạc tình, Sài Gòn như người vợ cũ xưa, nhẫn nhịn cơm bưng nước rót cho tôi, ngày nào tôi cũng về ăn cơm uống nước, nhưng tâm tưởng thì mơ về nơi khác. Vậy mà Sài Gòn vẫn cưu mang tôi, không giận dỗi, mưa rồi lại nắng, Sài Gòn chẳng giận ai lâu. Nhưng buổi chiều đứng trú mưa ấy, nhìn Sài Gòn tôi biết, tôi còn nợ Sài Gòn một lời xin lỗi!

E-mail tôi nhận hôm nay chỉ là những tấm hình bạn tôi nhận được chắc cũng từ người bạn xa xứ khác, rồi bạn tôi “phát tán” đi cho mấy chục người có trong danh sách thư điện tử của mình. Đó là những tấm hình Sài Gòn, không phải là một Sài Gòn hào nhoáng ở trung tâm quận 1 hay kiêu kỳ ở các khu đô thị mới, mà là một Sài Gòn vĩa hè. Những tấm ảnh không một lời bình luận, không khen, không chê, không chính chị chính em chen vào, một album với tựa đề “Sài Gòn trip”. Tôi nghĩ tôi nhận ra đâu đó nỗi nhớ Sài Gòn của bạn. Rồi tự nhiên tôi thấy ra là sao phải đợi bạn tôi, kẻ xa quê gởi hình về để tôi hình như cũng vừa mới nhận ra vĩa hè Sài Gòn sao mà thật… thân thương. Thật là chán quá cho một kẻ sống tại quê nhà như tôi!

Trích trong Album “Saigon trip” của Trang & Vu Lam









 
 




 

 
  

  







Đọc tiếp ...