Tôi có một bà bạn đồng niên đang ở
Mỹ, bà bạn tôi có một niềm vui mỗi ngày là cứ tối đến gởi cho tất cả bạn bè
hàng đống … e-mail, ngày ít thì dăm ba cái, hôm nào rảnh rỗi bà chơi luôn cỡ 10
cái, cho nên ngày nào tôi cũng phải check mail, nếu không chừng tuần lễ hộp thư
có cả gần trăm cái chẳng biết đường nào mà lần. Địa chỉ gởi thư bạn tôi đã làm sẵn
rồi, vài chục cái tên trong đó, nên chỉ một cái nhấp chuột, vài chục người nhận…
e-mail. Gia đình bạn tôi đặt tên cho bà ấy là… “mail tặc”, và em ruột của bạn tôi phải cài sẵn một chương
trình cứ thấy thư từ tên bà là tự động xóa. Tôi thì khác, tôi vẫn kiên trì đọc
vì nhận ra bên trong hàng đống e-mail mà có cái thì thú vị, có cái ngớ ngẩn, có
cái… nhảm nhí là bàng bạc một nỗi nhớ quê nhà mà bạn tôi chưa bao giờ thừa
nhận. Có cơ hội là xách vali về Việt Nam, mặc dù về đến nơi là y như… Việt kiều,
chê đủ thứ. Có khi tôi cũng phát cáu, giận dỗi bảo về thì tự mà đi đâu thì đi
tôi không rỗi hơi. Nhưng nói vậy chứ lần nào bạn về tôi lại cũng không giận
được, bởi vì tôi nhận ra… chê là một thuộc tính của con người, người ta thường
không hài lòng với cái mình có. Ngay như tôi, sống ở tại đây, Sài Gòn, nhưng
tôi cũng chê ỏng chê eo cái nơi nuôi lớn mình, phải đến già tôi mới kịp nhìn
lại để thấy mình cũng… bạc. Nên khi bắt đầu có blog, bài đầu tiên tôi viết là
một lời xin lỗi Sài Gòn. Tôi lấy lại cái tản ngắn đó đem về đây để bạn hiểu vì
sao hôm nay tôi rưng rưng khi nhận e-mail của bà bạn mail tặc
NỢ...MỘT
LỜI XIN LỖI SÀI GÒN (Bài viết tháng 6-2011)
Sài Gòn trời mưa, ào ào, mãnh liệt như giận dữ nhưng chỉ một
lát rồi thôi, mưa ngưng, nắng lại chan hòa như chưa từng có mưa đi qua. Một
buổi chiều như vậy, tôi trú mưa trong một hiên nhà và nhìn ra đường, tôi chợt
nhận ra tôi chưa hề nhìn kỹ Sài Gòn. Tôi, kẻ mà cuống nhau được cắt tại một nhà
bảo sanh ở Quận 4 Sài Gòn, tôi đã được nuôi lớn ở đây, tôi đã học, đã yêu, đã
làm việc, đã nghỉ hưu tại Sài Gòn này. Vậy mà dường như chưa bao giờ tôi nhìn
kỹ Sài Gòn, lúc nào ra đường cũng khẩu trang che kín mặt, vội vội vàng vàng,
đến nơi làm việc, đi dạy, đi chợ, vào quán cà phê, đi shopping…, lúc nào cũng
than thở: Sài Gòn nóng quá, bụi quá, ngột ngạt quá… Thỉnh thoảng tôi lại vác
balô đi du lịch, đến nơi nào cũng khen đẹp quá, thơ mộng quá, yên tĩnh quá…,
rồi tôi trở lại sống ở Sài Gòn, cơm áo gạo tiền tôi kiếm được từ Sài Gòn, nhưng chưa bao giờ nhận lại được của
tôi một lời khen, ngoại trừ hiếm hoi khi ở tuổi 18 tôi mê những con đường lá me
bay của Sài Gòn,vậy thôi. Đến khi đọc một đoản văn của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư,
tôi nhận ra mình là kẻ bội bạc đó. Tôi đã sống cả đời ở đây, nhưng lúc nào cũng
mong ngóng về một nơi khác, tôi ăn cơm, uống nước của Sài Gòn, tôi làm ra tiền
ở Sài Gòn, một đời sống ở Sài Gòn tôi đã dành dụm được để mua một căn nhà ở… Đà
Lạt, và từ đó tôi càng bội bạc dữ, tôi sống ở Đà Lạt trung bình 5 ngày trong 1
tháng, 25 ngày còn lại tôi sống ở Sài Gòn, nhưng lúc nào cũng mong ngóng đến
ngày chạy lên Đà Lạt, ở đây tôi làm vườn, nhổ cỏ, tưới cây, trồng hoa, hái dâu
tằm, hái cà phê… và tôi đã từng hài lòng tự nhủ là cứ khi nào lên đến Đà Lạt
tôi quên hẳn Sài Gòn tất bật. Đọc Nguyễn Ngọc Tư, tôi ngộ ra tôi là kẻ bạc
tình, Sài Gòn như người vợ cũ xưa, nhẫn nhịn cơm bưng nước rót cho tôi, ngày
nào tôi cũng về ăn cơm uống nước, nhưng tâm tưởng thì mơ về nơi khác. Vậy mà
Sài Gòn vẫn cưu mang tôi, không giận dỗi, mưa rồi lại nắng, Sài Gòn chẳng giận
ai lâu. Nhưng buổi chiều đứng trú mưa ấy, nhìn Sài Gòn tôi biết, tôi còn nợ Sài
Gòn một lời xin lỗi!
E-mail tôi nhận hôm nay
chỉ là những tấm hình bạn tôi nhận được chắc cũng từ người bạn xa xứ khác, rồi
bạn tôi “phát tán” đi cho mấy chục người có trong danh sách thư điện tử của
mình. Đó là những tấm hình Sài Gòn, không phải là một Sài Gòn hào nhoáng ở
trung tâm quận 1 hay kiêu kỳ ở các khu đô thị mới, mà là một Sài Gòn vĩa hè. Những
tấm ảnh không một lời bình luận, không khen, không chê, không chính chị chính
em chen vào, một album với tựa đề “Sài Gòn trip”. Tôi nghĩ tôi nhận ra đâu đó nỗi
nhớ Sài Gòn của bạn. Rồi tự nhiên tôi thấy ra là sao phải đợi bạn tôi, kẻ xa
quê gởi hình về để tôi hình như cũng vừa mới nhận ra vĩa hè Sài Gòn sao mà thật…
thân thương. Thật là chán quá cho một kẻ sống tại quê nhà như tôi!
Trích trong Album “Saigon
trip” của Trang & Vu Lam